Trang

Thứ Ba, 14 tháng 12, 2010

Điều khoản đầu hàng Appomattox - Cuộc Nam Bắc chiến tranh ở Mỹ

(bản dịch của Phong Trần)



Sự kết thúc cuối cùng đã đến với người lính vĩ đại, đại tướng Robert E. Lee , và  tất cả quân miền Nam dưới quyền của ông.
Thiên tài quân sự của Lee đã giữ vững mặt trận phía nam một thời gian dài. Nhưng thiên tài quân sự ấy cũng không thể cứu quân miền Nam khỏi sức mạnh công nghiệp và quân đội hùng mạnh của quân miền Bắc - đội quân được trang bị tốt và ăn uống đầy đủ
Chương cuối cùng của cuộc chiến tranh bốn năm đã đến vào tháng 4-1865. Đại tướng Grant đã đẩy quân đội của Lee ra xa Richmond và vùng lân cận Petersburg, bang Virginia. Quân đội niền Bắc của ông ấy đã kềm giữ quân miền Nam trong gần 1 tuần
Lee rút quân về hướng tây qua bang Virginia. Đội quân đói rách của ông cố gắng quay về phía nam, đến vùng an toàn ở Carolinas. Nhưng quân đội miền Bắc đã chặn mọi ngả đường
Cuối cùng vào thứ bảy, ngày 8 tháng 4, quân đội của Lee thấy không thể chạy trốn thêm nữa. Lực lượng miền Bắc ở Appomattox Station đã phong tỏa mọi ngã đường đi về hướng tây.
Vào sáng sớm ngày hôm sau, Lee cố phá vòng vây hãm của quân miền Bắc một lần nữa, nhưng ông đã thất bại. Quân ngũ tan tác, không còn gì ngoài đầu hàng.
Lee gởi một lá thư đề nghị một cuộc gặp đến đại tướng Grant để thảo luận về các điều khoản đầu hàng. Vài giờ sau, đại tướng Grant đi đến làng Appomattox Court House.
Đại tướng Lee đang đợi ông ấy ở nhà của một người tên Wilmer McLean. Lee đứng lên khi Grant bước vào nhà.
Grant trông không giống một chỉ huy quân sự lớn,người đứng đầu quân đội miền Bắc. Ông ăn mặc sơ sài. Quần áo của ông giống như quân phục của binh nhì. Giày và quần áo lấm lem bùn đất, chiếc áo choàng xanh bẩn thỉu và nhăn nheo.Nhưng trên vai áo là ba ngôi sao vàng của vị tướng cao nhất quân đội miền Bắc.
Lee mặc trang phục trang trọng, áo choàng xám xinh đẹp với thắt lưng đỏ buộc quanh. Bên hông đeo gươm chạm bạc và ngà.
Hai vị tướng chào nhau và bắt tay. Grant nói : " tôi gặp ông một lần trước đây, đại tướng Lee, trong khi chúng ta đang phục vụ ở Mê - hi - cô. Tôi đã luôn nhớ diện mạo của ông. Chắc tôi sẽ nhận ra ông bất cứ nơi đâu
Lee nói : " vâng, tôi biết tôi đã gặp ông rồi. Và tôi có thường cố nhớ ông trông ra sao. Nhưng tôi đã không thể nhớ nổi một đặc điểm nào.
Grant tiếp tục nói đến sự phục vụ của họ trong chiến tranh Mễ Tây Cơ. Về sau ông ấy kể lại là ông ấy làm như thế vì ông ấy thấy khó khăn khi nói về sự đầu hàng.
Lee tham gia câu chuyện một cách dè dặt trong vài phút. Cuối cùng, ông nói : " tôi nghĩ, đại tướng Grant, chúng ta đều hiểu mục đích cuộc gặp. Tôi gặp ông để hỏi về điều khoản đầu hàng của quân đội của tôi. "
Grant trả lời : " điều khoản tôi đề nghị là những đề xuất trong lá thư tôi đã gởi cho ông. Đó là, binh sĩ và sĩ quan đầu hàng sẽ không kháng cự bằng vũ khí. Tất cả vật dụng và vũ khí sẽ bị tịch thu. "
Lee nói đó là điều kiện ông dã nghĩ đến. Ông yêu cầu Grant thể hiện những điều khoản bằng văn bản để ông có thể ký chúng. "Được, " Grant nói. " Tôi sẽ ghi chúng ra đầy đủ. "
Ông ấy mất vài phút để viết thoả thuận đầu hàng. Chỉ ngước lên một lần duy nhất
Grant mới viết được câu : ' vũ khí, pháo, và tài sản công sẽ chuyển giao cho quân miền Bắc. ' thì dừng lại, ngước nhìn vào gươm của vị đại tướng già đang đeo.
Ông quyết định không cần phải làm tổn thương Lee bằng cách tước gươm của ông ấy. Vậy là ông ấy viết thêm :
' Điều khoản này không bao gồm vũ khí tùy thân của sĩ quan, cũng như ngựa của họ hoặc tài sản cá nhân khác. Mỗi sĩ quan và binh sĩ sẽ được phép quay về nhà. Họ sẽ không bị phá rối bởi nhà chức trách Hoa Kỳ chừng nào mà người ấy còn tôn trọng hiệp định này và tuân thủ luật lệ nơi họ sinh sống. '
Grant đưa văn bản cho Lee. Lee đọc nó một cách chậm trãi. Khi kết thúc, Grant hỏi vị đại tướng của quân miền Nam có muốn thay đổi gì không. Lee im lặng trong giây lát. " Có một thứ, " ông nói. " Kỵ binh và pháo binh trong quân đội của chúng tôi sở hữu ngựa của mình. Tôi không biết liệu những người này có được phép giữ lại ngựa của họ hay không. "
" Ông sẽ thấy, " Grant nói, " điều khoản không cho phép điều đó. Chỉ có sĩ quan là được phép lấy tài sản riêng của họ. "
" Ông nói đúng " Lee nói. " Tôi xem điều khoản không cho phép điều đó, rất rõ ràng. "
Cho đến lúc này, khuôn mặt của Lee tỏ ra vô cảm. Trong một khoảng khắc, ông ấy cho thấy sự thất vọng. Grant nhận ra điều này ngay lập tức.
" Ừm, " Grant nói, " tôi không biết binh syĩ của ông sở hữu ngựa của họ. Nhưng tôi nghĩ rằng việc này là trận đánh cuối cùng của chiến tranh. Tôi chân thành hy vọng vậy. Tôi nghĩ rằng sự đầu hàng của đội quân này sẽ được các đội quân khác noi gương nhanh chóng.
" Tôi đoán là hầu hết binh sĩ của ông là nông dân và họ sẽ cần ngựa để dùng để cày cấy, để chuyên chở họ và gia đình họ cho đến mùa đông năm sau. Tôi sẽ không thay đổi điều khoản được viết. Nhưng tôi sẽ bảo sĩ quan của tôi để cho tất cả binh sĩ có ngựa hay lừa được mang chúng về nhà để làm ruộng. "
Lee hài lòng với điều này. Ông nói với Grant : " điều này sẽ có tác động tích cực đến binh sĩ. Nó sẽ làm phấn khởi và giúp ích rất lớn cho nhân dân chúng ta. "
Trong khi chờ văn bản đầu hàng được sao chép, Grant giới thiệu Lee với các sĩ quan quân miền Bắc có trong phòng. Lee đã biết một số trong họ trước chiến tranh.
Sau vài phút, Lee hướng về phía Grant. Ông nói là quân đội của ông đang cầm giữ khoảng một ngàn binh sĩ miền Bắc làm tù binh. Ông nói rằng mấy ngày qua, ông ấy chẳng hề có thức ăn gì nhưng vẫn đem bắp rang cho họ ăn. Ông nói ông chẳng có gì để cho quân lính của mình ăn.
Grant cho gọi sĩ quan hậu cần và yêu cầu tiếp tế cho Quân đội miền Nam. Ông ấy yêu cầu cung cấp lương thực cho 25,000 binh sĩ miền Nam.
Cuối cùng, văn bản đầu hàng đã sẵn sàng. Grant và Lee ký chúng. Lee bắt tay với Grant và bước ra khỏi nhà.
Lee lên ngựa và quay trở lại quân đội của mình một cách chậm trãi. Khi ông ấy đến lằn ranh của quân miền Nam, binh sỹ bắt đầu hoan hô. Tiếng reo hò tắt ngấm khi binh sỹ nhìn thấy nỗi đau và sự buồn bã trên khuôn mặt của Lee. Đôi mắt ông già đẫm lệ. Ông không thể nói gì. Binh sĩ tháo mũ của họ và lặng lẽ đứng nhìn khi Lee đi qua. Rất nhiều người đã khóc
Đông đảo binh sĩ đứng chờ ở trụ sở chính của Lee. Họ chen lấn để cố chạm vào ông ấy, cố bắt tay ông ấy.
Lee bắt đầu nói. " Các chàng trai, tôi đã làm hết sức mình cho các bạn. Về nhà bây giờ. Nếu các bạn làm một công dân tốt như các bạn đã làm người lính tốt, các bạn sẽ ổn.. Tôi sẽ luôn tự hào về các bạn. Tạm biệt. Và Chúa phù hộ cho tất cả các bạn. "
Từ đám đông đi đến tiếng kêu to. " Từ biệt, đại tướng Lee !Tôi cầu nguyện, cho mục đích của đại tướng và của tôi, rằng mỗi tên lính miền Bắc chìm sâu 10 dặm dưới địa ngục !"
Ở phía bên kia đường ranh, lính miền Bắc bắt đầu ăn mừng. Lính pháo binh đã bắn đại bác để chào mừng chiến thắng
Grant nghe tiếng pháo liền ra lệnh nên dừng lại. " Kẻ nổi loạn lại là những đồng hương của chúng ta, " ông nói. " Chúng ta có thể diễn tả niềm vui hay nhất bằng cách từ chối sự ăn mừng thất bại của họ.
Đại tướng Grant rời Appomattox Court House để quay về trụ sở chính cách đó vài km. Bất ngờ, ông dừng lại. Ông đã quên thông báo cho tổng thống Lincoln hoặc bộ trưởng chiến tranh Stanton rằng Lee đã đầu hàng. Ông ngồi xuống lề đường và viết bức điện cho bộ trưởng Stanton.
Tin tức đầu hàng đến Washington vào cuối ngày Chủ nhật. Hầu hết các công dân trong thủ đô không biết tin đó cho đến sáng sớm ngày hôm sau. Súng đại bác sau đó bắt đầu phát oang oang trên thành phố. Đám đông vội vã đến Nhà Trắng để hoan hô tổng thống. Họ yêu cầu Lincoln đọc bài diễn văn thắng lợi.
Lincoln nói ông đã không chuẩn bị lời tuyên bố. Ông muốn đợi cho đến khi đêm tới. Ông yêu cầu mọi người trở lại sau đó và ông ấy sẽ phát biểu gì đó.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét